Thứ Ba, 3 tháng 5, 2011

ĐÊM KHÔNG DÀI


CHƯƠNG CHÍN 

Phần 1 Người trung tính

Hai mươi năm qua trong cái nghề làm đồ chơi, nhặt lấy những thứ bỏ đi của cây dừa để làm hàng mỹ nghệ, đem bán khắp các tỉnh trong nước và nhiều nước trên thế giới, công ty chúng tôi mở mang và phát triển ngày càng lớn rộng. Chúng tôi có thể làm 500 mặt hàng từ cây dừa. Thành quả lao động và tâm huyết của chúng tôi được đền đáp xứng đáng ngoài sự mong chờ. Chân muốn ở lại lâu dài trên đất Bến Tre nên mua một miếng đất gần sát công ty để cất nhà riêng. Sau giờ làm, anh về bên ấy nghỉ ngơi. Thuận ở lại một mình vừa trực đêm ở công ty. Thuận còn báo trước nếu lấy vợ sẽ ở riêng chứ không trực công ty nữa.
Số tiền doanh thu tôi chia cho Chân dư dả để anh xây căn nhà khá đẹp dù anh xài rất đoảng. Anh không phải nuôi ai. Cha mẹ và các em đã theo diện H.O từ những năm trước. Thỉnh thoảng còn gởi quà về.
Hai mươi năm làm nghề tôi tích luỹ được số tiền lớn. Tôi không sắm vàng, kim cương như mẹ. Không cất nhà đẹp như Chân. Tôi ở căn nhà gỗ có gác, bốn bề có hành lang lộng gió. Ở một mình, vậy là tuyệt. Không có ý định thay đổi gì nữa. Tôi cần kiệm hơn Chân. Tài sản tôi để một nơi bí mật mà tôi không đủ tin ai để tiết lộ. Bây giờ nếu mỗi ngày tôi xài một triệu thì sau năm mươi năm nữa tài sản tôi vẫn còn. Là nói con số hiện tại. Chứ nếu tôi còn làm việc thì con số thu sẽ tăng lên.
Ngày ấy có lần tôi nói với Chân: Tôi yêu mỗi người một chút, chỉ hơi yêu yêu chứ không trọn vẹn một ai. Nhưng đến bây giờ thì tôi không còn có thể yêu ai được nữa. Cái tưởng chừng yêu lúc trước chỉ là ngộ nhận. Chính xác là không. Tôi nhìn đàn ông giống như đàn bà, không có cảm xúc gì đặc biệt. Tôi thành người trung tính. Tôi lạ lẫm thấy thiên hạ ràng buộc đời nhau bằng tình cảm và trách nhiệm nặng nề.
Còn Chân không biết nghĩ sao cặp bồ với nhiều phụ nữ trẻ đẹp. Cứ như anh bỏ bùa mê thuốc lú hay sao. Có nhiều người về sống chung như vợ chồng một thời gian rồi đi. Không cô nào ở được một năm. Họ cũng không con cái. Tôi tôn trọng tự do cá nhân, tôi không dám hỏi và cũng không có ý kiến gì.
Nhưng một hôm nhân lúc Chân vắng nhà, cô người yêu của Chân nói bóng gió với tôi rằng cô hãnh diện vì chiến thắng tôi, rằng cô chiếm đoạt được trái tim của Chân.
Tôi chỉ cười thương hại:
- Nếu tôi mà yêu được Chân thì không đến lúc em vào được đây.
Chuyện như trò hề. Trẻ con. Gặp Chân tôi kể lại. Chân im lặng không đáp, cũng không thanh minh. Hôm sau không thấy cô gái ở đó và mãi mãi. Nhưng rồi cũng có người khác đến. Bùa ngải trong cái cười ngạo mạn, trong cái phớt đời của người đàn ông không còn trẻ nữa. Phải. Bây giờ Chân đã hơn năm mươi rồi.

*
 *       *

Thoắt thấy Chân đi qua, tôi vẫy anh lại và hỏi :
- Tuần sau, thứ hai anh có rảnh không?
- Chi vậy ?
Tôi đưa thư anh Tấn gởi cho Chân đọc. Anh Tấn bảo vừa gặp rắc rối. Anh đang làm cái công trình nghiên cứu sử thi Tây Nguyên (Anh có nguyện vọng làm nhà nghiên cứu văn hoá dân gian). Chẳng hiểu sao có người kiện anh ra toà vì vi phạm bản quyền. Người ta cho là tư liệu trong luận văn của anh là đánh cắp.
Tôi nói với Chân :
- Không biết thực hư thế nào. Tôi vốn sợ chỗ đông người, anh Chân làm ơn dự phiên toà dùm. Dù sao anh Tấn cũng cần có chúng ta bên cạnh.
Chân gật đầu đồng ý, im lặng đi vào công ty.
Ngồi lại một mình tôi tự kiểm, không biết tôi có lỗi gì hay không, có góp phần vào con đường “xào tác” chứ không “sáng tác” của anh Tấn không. Những bài thơ cóp nhặt từ muôn bài, chằm vá dạo nào mà tôi hết lời khen để anh vui. Nếu tôi thẳng thừng chỉ ra sợ anh buồn. Mà tôi thật sự không muốn thấy anh buồn dù đôi khi tôi cố ý chọc phá anh làm niềm vui.
Chuyện này chắc chị Cương – bà hiệu trưởng – rất lo lắng đây. Chị đã quyết lòng chung sống với anh và thề rằng không để anh rơi vào tay người đàn bà khác. Phúc đức cho anh.
Chưa đến thứ hai, anh Tấn đến. Anh không vui, không buồn nhưng trông chững chạc và có phần già đi. Tôi hỏi anh :
- Sao rồi ?
- Yên rồi. - Anh bình tĩnh đáp - Nghĩa là phía bên kia người ta bãi nại. Chị Cương đã nói chuyện với họ. Chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi. Có thể thảo luận hai bên đi đến kết thúc êm đẹp. Không cần rùm beng phán xử.
Tôi thở phào. Yên rồi. Thế là mừng. Là không ai khó dễ rắc rối. Biết vậy là đủ. Tôi không muốn hỏi thêm chi tiết, tình tiết. Mệt mỏi.